21 C
Hanoi
Thứ Năm, Tháng 12 11, 2025

Gửi người Bụi phấn hương tay

C huyển đến ở cùng cha tôi trong...

Viết trong bão Bualoi

Khi tôi ngồi viết những dòng này...

Phố Hoài phố nhớ

M ột buổi chiều như bao buổi thủy...

Gửi người Bụi phấn hương tay

C huyển đến ở cùng cha tôi trong khu tập thể giáo viên trường Cao đẳng Sư phạm Thái Bình, một buổi chiều khi "Nắng vào thu" dịu dàng, tôi tìm thấy trong chồng sách của cha mình tập thơ "Bụi phấn hương tay". Mùa Thu Ngân Ngấn Nhớ! Tôi nhớ đó là một tập thơ khổ nhỏ, bìa màu sáng bạc, trên trang đầu có dòng chữ thân thương: "Thân yêu tặng anh chị và các cháu." Đó là bút tích của người thơ Trọng Khánh, "Người đánh trống trường" tôi. Thu ngẩn ngơ mùa nên thu chùng? Tâm hồn ai vương vấn mà chùng thêm tơ đàn? Khoảnh khắc mùa thu đôi khi mơ màng vài đoạn buồn vị kỷ, có...

Mẹ chồng tôi

C ó rất nhiều câu chuyện kể về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng với riêng tôi, mẹ chồng là người tôi luôn yêu thương, kính...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên ở quê và sống ở quê mà vẫn đau đáu nỗi nhớ quê. Không phải cứ xa quê mới thấy nhớ quê. Thứ khiến người ta...

Viết trong bão Bualoi

Khi tôi ngồi viết những dòng này giữa phương Nam yên lành, quê hương tôi và các tỉnh miền Bắc Trung Bộ đang phải gồng mình trước cơn bão số 10. Bão Bualoi. Là một người con Bắc Trung Bộ, tuổi thơ tôi lớn lên, chứng kiến và đi qua...
spot_img

Gửi người Bụi phấn hương tay

C huyển đến ở cùng cha tôi trong khu tập thể giáo viên trường Cao đẳng Sư phạm Thái Bình, một buổi chiều khi "Nắng vào thu" dịu dàng, tôi tìm thấy trong chồng...

Người gieo mầm nhân ái

Người ta thường mải miết đi tìm những điều lớn lao mà quên rằng, thứ cốt lõi để xây nên một đời người chính là tình yêu. Mẹ tôi không kiếm tìm đâu...

Mùa chim thiên di trở về

Xuân sắp về. Từng chùm hoa dã thơm dịu bắt đầu e ấp khoe màu trắng tinh khôi bên đường. Làn gió nhẹ nâng niu mùi hương dịu dàng rải vào trong gió, ủ trên làn tóc mây mềm của người thiếu nữ. Trong ánh nắng cuối đông dịu nhẹ, từng đám mây bồng bềnh lửng lơ nơi lưng trời. Phong cảnh làng quê thật thanh bình làm tôi lại nhớ da diết những tháng ngày ấu thơ bên cha mẹ. Nhớ những ngày cùng cha tôi ngồi dưới núi ngắm đất trời sang xuân, đón chờ đàn chim thiên di trở về. Loài chim nhỏ bé đó thật đặc biệt. Tôi không biết chúng từ phương trời nào bay tới. Cũng không biết loài chim đó tên thật là gì. Chỉ thấy cha tôi vẫn thường gọi là chim xanh đỏ bởi những con chim bé xíu ấy có hai màu xanh, đỏ. Còn tôi lại thích gọi chúng...

Lững thững… và yêu

C ó những buổi chiều, tôi ngước nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, thấy vài áng mây trắng lững thững trôi. Lòng bất chợt tự hỏi, mây có cô đơn không, hay mây đang thong dong tận hưởng một cõi tự do riêng mình? Từ trên cao, mây an nhiên nhìn xuống nhân gian, ngắm dãy núi trùng điệp, biển cả mênh mông và cả những ồn ào, tĩnh lặng...

Người nơi biên giới

“Không còn ghét người cha quá cố, nhưng thằng con vẫn không sao dứt thương mẹ, cái cảnh người đàn bà để nguyên bộ mình ướt sau khi kéo cá dưới ao đãi...

Rưng rưng tháng Chạp

K hông có khoảng thời gian nào của năm được tính từng ngày, từng giờ như tháng Chạp. Bận rộn, tất bật và thảng thốt: “Mới thôi mà đã một ngày!”. Tuy vậy,...

Người gieo mầm nhân ái

Người ta thường mải miết đi tìm những điều lớn lao mà quên rằng, thứ cốt lõi để xây nên một đời người chính...

Bãi giữa quê tôi

G iữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...

Viết trong bão Bualoi

Khi tôi ngồi viết những dòng này giữa phương Nam yên lành, quê hương tôi và các tỉnh miền Bắc Trung Bộ đang phải gồng mình trước cơn bão...

Những chuyến xe đò

N hững năm 198x, 199x, phương tiện giao thông chưa phong phú và sẵn tiện như bây giờ. Đọng trong ký ức nhiều người...

Những ánh trăng quê

N hìn ánh trăng chảy tràn trrên khắp đường làng ngõ xóm, tôi bần thần tự hỏi, trăng có tự bao giờ, trăng có...

Giếng Vừng thương nhớ

T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ...

Ký ức khoai dong riềng

T háng giêng đến rất nhanh mà qua đi rất chậm. Người làng tôi thường có câu cửa miệng “Tháng Giêng ăn nghiêng bồ lúa”...

Đê làng và mẹ

B ao lâu rồi, tôi chưa đặt chân lên con đê làng thân thuộc ấy? Bao lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy bóng...

Nên bị gai đâm

Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đoá hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung....

Sủng Là man dại khèn Mông

Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...

Tương tư ở xứ Ninh Kiều

Người ta nói, lữ hành có hai kẻ. Một kiểu đi để chinh phục, để đặt gót chân mình lên vùng đất lạ, để...

Thương nhớ vùng cao

Tôi không biết thổi khèn như Lò A Sùng, tôi không giỏi bắn tên như Giàng A Chính, nhưng thời gian của tôi cứ...

Phù sa đàn bà

Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...
spot_img

Kèn hồng hóa Sài Gòn thành nàng thơ

Cái nắng tháng ba giữa mùa khô phương Nam cứ như lửa táp nóng rát từng phiến lá non...

Sương giá trên cao nguyên Sìn Hồ

Mùa đông trở mình. Cái rét buốt giá của những ngày cuối năm ngậm ngùi phủ sương trắng cánh...

Ký ức làng

Thỉnh thoảng trở về, ngắm nhìn những chuyến xe lao vụt qua tôi lại thảng thốt như mình vừa...

Hà Nội trong em và trong tôi

Hà Nội không phải nơi tôi sinh ra. Hà Nội không phải nơi tôi lớn lên. Hà Nội cũng...

Anh có lên Y Tý với em không?

Em bảo. Những trận mưa rừng không còn ào ạt, rả rích nuốt ngày, nuốt đêm, không còn đủ...